Bản quyền : TBG. Cập nhật ngày :03/29/2002  

Xin cảm ơn mọi ư kiến đóng góp, bài viết, tranh ảnh.

 

Hồi thứ chín

 

Đáo Tây trang , dịch nha rờ nữ khách

Leo Mường phăng , Dịch công hỏng hoàng đan

 

Lại nói lũ quái khách thị thành kia đêm đó cũng nhờ tài khua môi múa mép mà kiếm được một ngũ lầu lữ quán vừa mỹ miều vừa rẻ nên lấy làm đắc ư lắm. Chẳng ǵ cũng đă gần ngàn dặm trên lưng thiết kỵ, lại kinh qua toàn những miền sơn cước lâm tuyền, ham muốn đè nén đă lâu. Nay lại được thấy cảnh huyên náo quần hồng nơi châu lỵ th́ khác nào trai chưa vợ thấy bóng giai nhân. Máu ăn chơi nổi lên phừng phừng, chúng kéo nhau đi t́m một tiệm cô đầu, chọn một pḥng kín đáo ở tít trên lầu thượng mà ngả ngớn đú đởn với nhau. Chẳng hay bọn chúng làm ǵ trong đó mà lân khách chỉ nghe thấy mỗi giọng ca ông ổng của Xực tiểu gia hoà lẫn tiếng ḥ hét thô bỉ của các lăo gia ngứa nghề cùng tiếng rú rít của lũ đàn bà. Tấn tuồng đời lại c̣n muôn phần uế xú hơn tấn tuồng tṛ. Rơ thực là bậy bạ quá.

 

Hỏi ra mới biết nguyên do v́ sao những nơi ăn chơi đàng điếm đến vậy lại tựa hồ nhan nhản chốn này. Miền Tây bắc từ bao đời nay đă được giới giang hồ coi là thương huyết mạch của một món quái hàng : nha phiến. Từ trước đệ nhị thế chiến, Điện biên châu này đă được người Phú lang sa đem so với các chốn chơi bời tàn bạo của dân phu vàng Tân lục địa như Cựu kim sơn hay A địa lạc. Ngày đêm khói á phiện hoà với khói súng, tiếng nhạc xoè xen lẫn tiếng hoả châu, ṿng xoè của lũ gái Thái đồng nhịp với bước chân thất thểu của những phu đào huyệt vội vă chôn những kẻ bất đắc kỳ tử trong các cuộc tranh giành cấu xé...Nay tuy triều đ́nh đă bố cáo nghiêm lệnh nhưng đường xá xa xôi sơn lâm cách trở nên miền này vẫn c̣n nhiều cái sự sa đoạ như trên.

 

Đầu giờ Dần hôm sau, lũ khách rầm rầm kéo nhau dậy sớm rồi lên ngựa làm huyên náo cả lữ quán. Duy chỉ có Kiên T hậu đội cùng Lan lan nương nuong vin cớ tâm thần mỏi mệt mà xin an lạc tại lữ quán. Biết tỏng kế chước "điệu hổ ly sơn" của hai kẻ này, lũ khách c̣n lại che tay áo lên miệng mà cả cười rồi thẳng đường tây tiến. Đi được chừng hai chục dặm đường th́ gặp một vùng núi non hiểm trở. Nơi đây cây cối th́ rậm rạp, khe sâu th́ hun hút c̣n vách núi th́ dựng đứng. Âm khí lạnh lẽo đến mức bao nhiêu hơi khí mà lũ người ngựa kia nhả ra đều hoá thành hơi băng mà tụ lại. Lại nữa đèo dốc ngất ngưởng nên lũ thiết kị những chừng đứt hơi mà tắc tử. Đang th́ người ngựa cố gằng mà gằn bước, bỗng Tùng dịch công tiền đội phát hiện ra xa xa ẩn trong sương khói h́nh như có một sơn điếm. Tới gần th́ thấy trước chính môn có một thiết bảng đề " Tây trang biên pḥng thành".

 

Dịch công cả cười :

  • Thành quách quái ǵ kia chứ, thà cứ gọi quách là điếm canh nghe có thuận lỗ nhĩ hơn không?

 

Mọi người cười ồ. Cười chưa dứt lời th́ bỗng nghe tiếng quát như sấm:

  • Lũ nghịch tặc kia, sao dám dẫn xác vào đây?

 

Khách đoàn thất kinh quay ngoắt lại th́ thấy một vị vơ quan mặc giáp phục triều đ́nh, thân cao tám thước, da đen như cột nhà cháy tay cầm tứ thập thất liên thanh (AK 47) , cùng mấy lính đứng bên đằng đằng sát khí. Chưa kịp giăi dề minh oan ra sao, lũ khách đă bị vị vơ quan nọ cùng bọn tiểu tốt lôi tuột vào trong thành mà lột trần ra hầu khám xét, tra hỏi.

 

T́nh thế bất ngờ đến nỗi Tùng trưởng lăo cũng chỉ biết ngửa cổ lên trời mà than : Khốn thay, khốn thay! Thân ta th́ chẳng làm sao, duy có lũ nương tử tưởng khuê các thủ tiết cho tới ngày xuất giá, nào ngờ lại bị ô nhục thế này!

 

Lũ Bạch cô nương tiểu Vân anh, Mai D, Cầm B đang run lên cầm cập tưởng phen này tấm thân ngọc ngà xem chừng khó tránh khỏi bị ô trọc. Bỗng nhiên thấy vị vơ quan nọ nh́n lại dung nhan Thuỷ mặc cô nương rồi giật ḿnh sụp xuống mà vái ba lạy. Vừa hoảng hốt vừa thấy kỳ lạ, Thuỷ mặc cô nương lắp bắp hỏi:

  • Đại quan, tiện nữ đâu dám, đâu dám !

 

Chỉ thấy vị nọ vẫn khấu đầu mà thưa:

  • Hạ quan nhất thời sơ ư, xâm phạm đến khánh thể của gia gia, tội thật đáng chết đáng chết. Gia gia cho phép th́ hạ quan mới dám đứng dậy.

 

Đến nước đó th́ Mặc nương cũng chỉ c̣n biết nói câu b́nh thân. Vị quan nọ bật dậy thét lính cởi trói rồi rước lũ quái khách vẫn chưa hết bàng hoàng lên công môn mà pha trà phục dịch ra chiều cung kính lắm.

 

Th́ ra, vị trấn quan miền biên ải này cũng đă có lần được mục nhăn Mặc nương nương qua Di h́nh đồ (TV) của nhà Chiếu yêu đài, lấy làm cảm phục và mong có ngày hạnh ngộ. Nay kiến diện th́ lấy làm mừng rỡ lắm, sai gia nhân mở tiệc đăi đằng rất thịnh soạn. Cả quan cả lính đóng trên vùng sơn cước này cũng lâu lắm mới thấy được bóng đàn bà, mà lại toàn các nương nương cành vàng lá ngọc, nên phục dịch chăm sóc chu đáo lắm. Hết tiệc tùng rồi lại sốt sắng dẫn cả lũ vượt quốc giới vọng nh́n sang đất Ai lao. Lũ nương tử được thể lên mặt với bọn đàn ông trong đám quái khách cho bơ những hồi bị bọn này quăng quật xềnh xệch trên đường.

 

Đă gần giờ Th́n, bọn quái khách vái chào từ biệt rồi lên ngựa mà hạ sơn. Ngựa chạy đă mấy dặm mà T Xuâncô nương vẫn c̣n ngoái lại ra chiều tiếc rẻ. Số là trong lúc chén chú chén anh, lăo bà bà nghe lời ong bướm của mấy tên lính thú th́ trong bụng đă thập phần ưng ư, bèn nhận làm ca ca với lại tiểu muội cả rồi, nay chưa bén hơi th́ đă chia ly; sao thoát khỏi tâm tư quyến luyến!

 

Về đến Điện biên châu bọn Kiên T Lan lan đă chờ sẵn, mặt mũi tuy có hơi mệt mỏi nhưng muôn phần đắc ư. Vẫn c̣n hơi hướng của vụ diễn tuồng hôm trước, bọn khách ghé qua Mường Phăng thăm bản doanh của Vơ Đại tướng thời đánh nhau với Đờ cát lượng. Đường đi th́ dài, đèo dốc, mà đoạn cuối th́ bất khả dùng ngựa nên chúng buộc phải đi bộ. Chả biết thăm thú leo trèo cực nhọc ra sao mà Tùng dịch công tử buột miệng thành thơ rằng:

 

Hôm nay tôi đến Mường Phăng

Leo dốc mệt quá tôi văng ra quần

 

Chẳng biết Tùng dịch công tử mang theo bao nhiêu cái quần và có thay quần không. Chỉ có điều món Thiết hoàng đan hôm đó như thế là hỏng hết cả. Bao công tôi luyện đâm ra xôi hỏng bỏng không. Rơ là phí!

 

Bấy giờ trời đă xế về chiều, bọn khách bảo nhau cắm đầu chạy thẳng và đèo Pha đin lúc nhật quang đă ngũ phần khuất núi. Biển phù vân đổ xuống thung lũng như một thác nước đan quyện vào ánh hoàng kim ngay dưới chân bọn lữ khách khiến chúng sững sờ. Bồng lai tiên cảnh là đây chứ c̣n đâu. Thú tính nổi lên khiến chúng lao xuống khỏi ḿnh ngựa mà ḥ hét nhảy nhót như những dă nhân. Thoắt một cái đă không thấy Nguyên Kcông và Cầm B nương đâu nữa. Sau mới biết Kịch công vin vào mấy lời thề non hẹn biển của Bu nương ngày hôm qua mà nhân cơ hội này ép cái con mèo già hoá cáo ấy hành sự. Chẳng biết y ép được đến đâu, mà lúc gặp lại thấy Bu nương th́ vẫn phởn phơ mà ca vịnh phù vân, c̣n Kịch công th́ than thân khờ dại.

 

Máu tuồng tṛ lại nổi lên, Huyền cô nương bắt Dịch công diễn cái cảnh Từ thức quờ quạng với tiên nữ trong mây khiến gă kia mấy lần suưt cắm đầu xuống vực mà tử nạn. Tiên nữ ǵ đâu, chẳng qua là mấy con hắc ngưu của sơn dân chăn thả hoang dă.

 

Đường thiên lư c̣n xa, mà trời th́ đă quá tối. Sốt ruột, Tùng đạo trưởng bèn hô lớn:" Ba quân cấp thời hạ sơn đặng mai c̣n sớm hưởng món Mộc chơu tuyết nhũ". Nghe đến tuyết nhũ, lũ Hà T B , Kiên T sáng mắt, tức tốc giục các nương tử lên yên nhằm hướng Sơn la thẳng tiến.

 

Không biết món Mộc châu tuyết nhũ ra sao, xin xem tiếp hồi sau khẵc biết.

 

Tiếp phần sau: Back ] Up ] Next ]

 

Về đầu trang  Diễn đàn  Sử dụng & bản đồ trang web    Liên lạc với chúng tôi    Cài đặt font UNICODE    Cài đặt bộ gơ Vietkey