Ngày
xưa biển chưa có cát như bây giờ...
Ngày
xưa Kiên sơn chỉ trồng cải cúc để lấy
rau. C̣n bây giờ cả làng trồng cải lấy hạt.
Đến Kiên sơn lúc này ngợp ngời mầu vàng của
hoa cải. Duyên cớ cũng từ một mối t́nh...
Mùa
Hoa cải 2
BTThuỷ
Hạ
bỏ đôi quang xuống băi cỏ ven đê. Thùng nước
sóng sánh dưới những cành lá cải cúc xanh mướt.
Cô giở chiếc nón ra quạt và cài lại những món
tóc loà xoà bên tai. Lần nào cũng vậy cô luôn dừng
lại trước ruộng cải cúc nhà ḿnh chừng 10
mét. Không biết có phải cô không thể đi nốt quăng
đường c̣n lại hay bởi v́ cô muốn đứng
từ xa chiêm ngưỡng cái mầu xanh mướt mả
của rau cải cúc ngày xuân. Đám ruộng của cô chỉ
là một khoảnh nhỏ trong làng Kiên sơn nhưng bao
giờ chúng cũng xanh nhất, nơn nà nhất v́ cô chăm
tưới bón cho chúng. Cô thích cảm giác được
đứng dưới chân đê để gió tạt qua
mặt. Gió mang theo mùi thơm của cải. Cô thích
được nheo mắt lại để không c̣n nh́n thấy
đường chân trời mà chỉ c̣n rợn ngợp một
mầu xanh đắm đuối của cải. Cô dường
như ngửi thấy mùi thơm của bát canh cải
đầu tiên cô nấu khi c̣n là một bé gái lên 6. Mùi
thơm của rau cải nước mắm cốt trong ngày
mẹ sinh em trai, mẹ cố ăn thật nhiều để
có sữa cho em bé. Mùi thơm của rau cải ăn ghém
trong bữa cỗ Tết đầu xuân. Mùi thơm của
rau cải nấu gị ngày bạn gái thân của cô đi lấy
chồng. Dường như cô lớn lên trong mùi thơm
ấy. Mùi thơm sinh ra từ đất...
Thỉnh
thoảng dưới những cơn gió nhẹ, bức
tranh mầu xanh của cô lại rập rờn những lớp
sóng lá. Dường như cây cỏ cũng biết run rẩy
trước mùa xuân.
Bỗng
nhiên, bức tranh của cô có một chuyển động
khác biệt. Và khi cô mở to mắt th́ đă thấy một
chàng trẻ tuổi đổ kềnh cùng chiếc xe đạp
và chiếc đài Orionton văng ngay lên ruộng cải.
Hạ nh́n vệt xe đạp hằn sâu trên mặt cỏ
và đoán ngay rằng anh chàng đă quá phấn khích đến
nỗi lao thẳng từ trên mặt đê xuống ruộng.
Chàng trai đỏ mặt lúng búng mấy lời xin lỗi
cô gái. Hạ giúp anh thu nhặt đồ đạc. Họ
vô t́nh chạm tay vào nhau khi cùng nhặt chiếc kính. Cô
gái vội vàng rụt tay lại. C̣n chàng trai th́ sững lại
nh́n cô gái. Hạ cảm thấy tim ḿnh như loạn nhịp.
Chàng trai đeo chiếc kính chỉ c̣n gọng và nheo nheo mắt
nói: "Không có kính th́ tôi không thể nh́n thấy ǵ cả"
nhưng thật ḷng th́ anh đang thầm kêu lên: "Cầu
trời nếu có kính th́ tôi vẫn thấy một cô gái
xinh dường ấy trước mặt ḿnh".
Mùa
xuân dường như có một phép mầu kỳ lạ.
Bạn sẽ không ngạc nhiên chứ khi tôi nói cô Hạ
của làng Kiên sơn và Lam, chàng trẻ tuổi Hà nội
đă đem ḷng yêu nhau. Tất nhiên ruộng cải đă
thành chốn hẹn ḥ thiêng liêng của họ.
(Đoạn
này tôi sẽ viết lại trong một đêm mất ngủ
tiếp theo)
Một
lần trên ruộng cải, Lam nói sẽ đến nhà Hạ
và xin cưới Hạ về làm vợ. Cô gái hạnh
phúc ngả đầu vào vai chàng.
Hạ
mơ màng:
-
Em
sẽ để dành ruộng cải này để
nấu cỗ trong đám cưới. Em sẽ nấu
bát canh ngon nhất mời cha mẹ anh. Chắc hai
bác sẽ không chê t́nh cảm của một cô gái
quê mùa như em...
Và
ḿnh sẽ làm một cái cổng chào bằng rau cải
cúc, Lam cười, C̣n anh muốn được gánh
em bằng một cái quang gánh đầy rau.
Thế
th́ em sẽ ngồi một bên thúng và một cô
phù dâu ngồi ở bên thúng kia à? Hạ căn vặn.
-
Không,
Lam hốt hoảng, không, sẽ không có người
thứ ba nữa.
Hạ
không hiểu điều ǵ đă làm chàng trai lịch lăm
của cô trở nên hốt hoảng như thế. Chỉ
có Lam là hiểu. Anh không muốn nhưng chưa biết làm
cách nào để tŕ hoăn đám cưới mà gia đ́nh
anh đă sắp xếp với một người con gái nơi
kinh kỳ. Anh yêu cuộc sống ở đây. Yêu Hạ.
Yêu sự giản dị chân thành của nàng và yêu đất
đai. Anh thấy ḿnh như là một phần máu thịt
của vùng Kiên sơn này. Anh nhắm mắt lại, ngửi
hương bồ kết thoảng bay trên tóc của Hạ.
Mùi cải cúc cứ cay xé mũi...
Hạ
nhất định không bán cải cúc dù biết bao thương
lái ń nèo. Xung quanh ruộng của cô, các vạt cải cứ
trống dần. Dân làng bắt đầu trồng đậu
và ngô trên băi. Chỉ c̣n ruộng cải của Hạ cứ
vống lên, se sắt lại, hiu hắt trong gió lạnh cuối
xuân. Ngày nào Hạ cũng gánh nước tưới cải.
Những gánh nước sông trong như nước mắt.
Cô nhất định giữ lại ruộng cải để
có chỗ cho Lam về.
Gắng
gượng măi những cây cải cúc của Hạ cũng
đă rũ xuống trong cái nắng nhức nhối của
tiết hè tháng Sáu. Hạ vẫn tiếp tục tưới
nước, ngay cả khi những cây cải đă chết.
Dân làng chỉ biết quay đi khi thấy cái dáng hao gầy
của Hạ ngày ngày ra sông quẩy nước. Ai cũng
nén một tiếng thở dài.
Dường
như cây cũng có t́nh. Khi những ruộng ngô quanh ruộng
của Hạ đă thu hoạch trưng ra một mầu
đất nâu trơ trọi th́ ruộng cải của Hạ
xanh lại. Rất nhanh trong ṿng 3 tuần, cả ruộng cải
ra hoa vàng rực. Hạ như sống lại. Bước
chân của cô nhanh hơn, thùng nước đầy
hơn... Ai đi qua Kiên sơn cũng ghé lại xem vườn
hoa cải đẹp rực rỡ của Hạ. Rực rỡ
suốt 4 tháng mùa đông buốt giá.
Và
người đàn ông cuối cùng của mùa đông
ấy cũng đến. Anh gầy như đă tự trừng
phạt ḿnh suốt cả năm qua. Hạ ôm lấy Lam.
Cô muốn vĩnh viễn được bên anh như thế
này. Được làm vợ anh. Làm dâu của cha m? anh.
Làm mẹ của con anh. Cô cứ để nước mắt
chảy dài ướt vai áo anh. Lam cũng không thốt
được một lời nào. Ôm cô vào ḷng, anh thấy
cô nhỏ bé đi biết bao so với lần gặp nhau
cuối cùng. "Tại sao anh lại làm khổ em như
thế này"-Anh cay đắng nghĩ.
Cô
nằm xuống trên vạt cải. Nhuỵ hoa dính đầy
lên áo cô. Có một chiếc giường cưới nào
có thể đẹp bằng thảm hoa cô đă trồng
v́ anh suốt một năm qua. Nh́n xa hơn qua vầng trán
thông minh của Lam cô thấy bầu trời xanh thẳm bồng
bềnh những đám mây mầu trắng. Hoa ngợp ngời
xung quanh cô và Lam. Cô như đang nằm trong một con
thuyền hoa. Con thuyền hoa không trôi v́ nó đă t́m
được bến đậu. Cô biết ḿnh sẽ
làm ǵ.
Cầm
bàn tay đă đeo nhẫn của Lam, Hạ hỏi khẽ:
-
Nếu có con trai anh sẽ mong nó tên là ǵ?
- Linh.
-
Và
con sẽ làm ǵ?
-
Làm
luật sư, giống như bố nó.
-
Chúc
anh chị anh hạnh phúc và sớm có cháu bé.
Lam
cũng không biết tại sao giọng của Hạ lại
có vẻ xa xôi như thế. Như từ một cơi nào vọng
đến.
Lam
nằm dài trên thảm hoa. Những bông cúc mềm mại
dưới lưng chàng, c̣n những quả cúc già mầu
nâu th́ lại đâm chàng đau nhói. Chàng thấy chưa
bao giờ trong ḷng chàng lại trống trải đến
thế mà cũng thanh thản đến thế.
...
Sang
xuân Hạ lấy chồng. C̣n Lam th́ có con trai đúng như
lời chúc của Hạ. (Đứa bé tên Linh, lớn
nhanh như thổi và nay cũng thành luật sư giống
như bố). Năm ấy khi ra dọn vườn cải
để trồng mới, Hạ thấy dưới chân
những gốc cây khô cằn cỗi, những mầm cải
cúc lại đă nhú lên xanh ŕ. Hạ tiếc những hạt
cải đă già nên gom lại được đầy một
gian bếp. Năm ấy không hiểu trời xui đất
khiến thế nào có một thương gia đến nhà
Hạ mua hạt cải với giá rất hời bảo
đem xuất khẩu sang Pháp làm hương liệu thực
phẩm. Hạ bỗng dưng trở thành cô gái giầu
nhất làng. Ba năm sau Hạ sinh con gái. Năm năm sau
lại sinh tiếp một cô con gái nữa.
Từ
đấy Kiên sơn dần dần có nghề trồng cải
cúc lấy hạt và giầu lên nhờ hoa cải. Hạ
trở thành người phụ nữ giỏi làm ăn, cô
giầu có đủ để con gái lớn của cô theo
học trường Luật ở Hà nội. Đứa con
thứ hai th́ nhất nhất theo nghề trồng hoa của
mẹ. Nó muốn theo đuổi nghề này và tự ḿnh
đi kư hợp đồng bán sản phẩm ở nước
ngoài.
Bây
giờ đến Kiên sơn bạn sẽ thấy ngợp
ngời hoa cải cúc. Cả mấy làng lân cận vài năm
gần đây cũng quay sang trồng cải cúc. Cả một
khoảng đất phía trong thân đê rộn lên mầu
vàng của nhuỵ, dịu dàng trắng của bông, xanh
thoảng của lá.
Chủ
nhật cách đây 2 tuần có một chàng luật sư
tên Linh dắt người yêu sang chụp ảnh ở vườn
cải. Anh không hiểu sao bố anh, người chẳng
bao giờ chịu đi đâu khỏi cái khu vườn
trên Hoà b́nh lại biết được vườn cải
xa tít tắp này mà bảo anh mang con dâu tương lai của
ông đến chụp ảnh. Anh có biết rằng người
phụ nữ phúc hậu mặc áo nâu hỏi chuyện anh
và Hà chính là cô Hạ của chúng ta năm nào. Anh có nhớ
là ḿnh đă nói với bà về ngày cưới của
hai người vào mùa xuân này và chính anh cũng không biết
tại sao lại cởi mở với bà đến thế
chứ?
Tuần
trước tôi đă dắt Balo đến ruộng của
bà Hạ. Bà đă cho Balo hái quả. Ruộng cải của
bà năm nay bị mưa nên đổ xiêu xiêu. Những hạt
cải th́ rất bé nhưng chắc chắn. Bà là người
duy nhất ở Kiên sơn cho chúng tôi hái quả. Những
người khác th́ từ chối v́ cho rằng chúng tôi
không biết quả nào đă chín quả nào không. Bà
ấy cũng nhân hậu đấy chứ. Bà ấy có hỏi
tôi về anh và nói là anh rất giống bố của anh.
Bà ấy rất mừng v́ anh đă trưởng thành và
chuẩn bị lấy vợ. Tôi nghĩ đây là bí mật
rất đẹp mà bố anh đă giữ nó thật
lâu. Không biết có khi nào ông ấy sẽ về lại
Kiên sơn không?
Tôi
sẽ viết tặng anh, bố anh và cô Hạ của
chúng ta đoạn kết của câu chuyện này.
Mùa
xuân năm nay, ông Lam cưới vợ cho con trai. Trước
ngày cưới một ngày cả ông Lam và Linh đều
bị mất ngủ. Hai bố con cứ ngồi im lặng
uống trà trên chiếc tràng kỷ. Lúc đó khoảng 4
giờ sáng. Trời rất lạnh. Nghe tiếng động,
hai bố con cùng ra ngoài cổng. Chắc có ai mua cỗ cưới
về sớm. Ông Lam nh́n thấy bóng dáng hai người
phụ nữ một già một trẻ tất tả đi
trong mưa lạnh rồi ch́m khuất nơi ngơ rẽ.
Ông sững sờ khi trước cổng là một gánh rau
cải cúc đẫm sương.
Linh
hỏi: Ai vậy bố?
Ông
Lam không trả lời.
...
Ông
Lam chậm răi dán lên thành cổng chữ song hỉ đỏ
chói.
Linh
nhẹ nhàng mang gánh cải cúc vào bếp.
Mùi
cải cúc cứ dậy lên thanh tao trong buổi sáng mùa
xuân.
Tiếp phần
sau:
[ Back ] [ Up ] [ Next ]
|