Có ai có comment, hot news hay lời nhắn gì không? |
![]()
Bản quyền : TBG. Cập nhật ngày :04/09/2002 Xin cảm ơn mọi ý kiến đóng góp, bài viết, tranh ảnh.
|
Chuyện xưa Sông Mã 2000
Vũ Vân Anh
***
So với
những chuyến đi gần đây thì chuyến đi
ngày đó vất vả lắm. Hồi ấy chúng tôi
đi bằng đủ các loại xe từ Win ngổ ngáo,
Min khù khờ, Kim cô lặc lè cho tới Deam lạch bạch....
Xe hỏng giữa ban ngày thì còn đỡ chứ mà chúng
giở chứng hỏng vào lúc tối trời thì thật
khốn nạn. Mà lần đi ấy hầu như ngày
nào cũng có xe trục trặc, hỏng hóc, không nặng
thì nhẹ. Mở đầu cho vận đen của chuyến
đi là việc xe của ALinh bị đâm ở Hoà Bình.
Anh nhỏ bé, đi một mình, như bị nuốt chửng
bởi Kim cô kềnh càng và chiếc túi tím to đùng
đựng đầy đồ ăn, thức uống của
cả đoàn. Bị ngã xe nhưng may mà tay chân anh không bị
làm sao cả chỉ bị xước ở mặt. Chị
em trong đoàn lo lắng, vây quanh tíu tít hỏi thăm,
chăm sóc cho anh. Anh cười múm mím, ngượng ngịu
vì đau, vì cái băng y tế dính chặt quá làm cơ
miệng anh không hoạt động mạnh được
và chắc là còn vì chưa bao giờ lại có nhiều
gái đẹp đến thế vây quanh chăm sóc cho anh
***
Đến Dốc Cun mọi người bảo “đã ăn thua gì một chút đoạn đường đèo này". Chẳng hề gì. Với tôi Dốc Cun vẫn là cả một sự thích thú. Đường dốc ngoằn ngoèo, lên cao rồi lại đổ xuống. ước gì có xe đạp để sẽ như lũ trẻ con lúc mới tập đi xe người lớn, ngoái mông bên này, vặn mông bên kia cố với cho tới chiếc peđan. Tôi cũng sẽ đi như lũ trẻ, sẽ đạp tít lên đỉnh dốc kia và lao nhanh xe xuống, sẽ thả hai chân ra , hả hê sung sướng đón gió trời.
Tối hôm đầu tiên của chuyến đi chúng tôi ngủ ở Bản Lát-Mai Châu. Tôi chẳng thấy thích Mai Châu chút nào hết vì Mai Châu đã được thương mại hoá lâu rồi tuy vẫn là nhà sàn bằng gỗ, vẫn là đệm, là chăn của người Thái, vẫn là các cô gái dân tộc trong áo váy truyền thống nhưng đó chỉ là bề ngoài còn cái chất thuần phác đặc trưng của người DT không thấy nữa. Chỉ đi một vòng dăm mười phút là đã hết bản. Nghĩa địa phía sau xơ xác, hoang vắng và buồn hiu, buồn như tôi bất cứ lúc nào thấy trời mưa. Cầm thì thầm to nhỏ "chị ấy ngày xưa là hoa hậu đấy". Tôi chẳng biết ngày xưa chị là hoa hậu gì chỉ thấy trước tôi một người đàn bà trông đã cứng tuổi, địu đứa con nhỏ sau lưng, trông chị cứ khắc khổ, tội tội thế nào ý. "Người ta bảo hồi con gái chị đẹp lắm. Da chị trắng hồng, mắt chị đen, to, lông my dài cong vút". Con gái Thái vẫn có tiếng là đẹp mà. Nhìn kỹ vẫn thấy chị có nét đẹp của thửo nào nhưng đôi mắt buồn quá. Đôi mắt của người gặp nhiều truân chuyên, vất vả trong cuộc sống, trông xa vắng, tối sẫm dưới hàng my dài và trong đôi mắt đó tôi thấy ẩn hiện một nỗi buồn đau đáu. Chị chỉ hơn chúng tôi một hai tuổi thôi nhưng trông già. Chị cả tôi, hơn tôi gần một giáp, vẫn trẻ trung hơn chị nhiều.
***
Nhà
tù Sơn La không còn giữ lại được nhiều
những công trình của ngày xưa nữa. Chứng tích
còn lại là
***
Giờ thì đến lượt xe tôi gánh hạn. Đó là lần đầu tiên tôi và ANguyên bị ngã xe ở một đoạn cua mà sau đó ATùng và CThuỷ cũng bị ngã ở chính đoạn này. Đoạn cua trơn vì đường ướt, đất bùn bết lại và có một tảng đá to ở ngay bên cạnh chỗ các xe thường lấy đà cua lên dốc. Xe tôi đổ. Giá lúc đó tôi chạy ra bê hòn đá vứt vào lề đường, cạo đi lớp đất trơn hay đứng ở dưới thông báo cho mọi người đi sau thì chắc sẽ không ai bị ngã nữa. Lúc CThuỷ lên phía trên dốc để mọi người xem vết thương và bôi thuốc tôi thấy xấu hổ và áy náy quá dù biết mọi người chẳng thể nào trách chúng tôi được nhưng vẫn thấy có lỗi bởi biết và có thể giúp những người đi sau tránh được mà tôi lại không làm?. Chắc tôi cần học quan tâm đến mọi người hơn nữa, học có tinh thần đồng đội.
***
Trước tôi thường hay đi chơi bằng ô tô, tầu hoả, hay máy bay nhưng lần này đi xe máy tâm trạng tôi khác lắm. Ngồi bằng phương tiện gì cũng vậy vẫn bị tách khỏi cuộc sống sôi động bên ngoài, tách khỏi khí trời, khỏi thiên nhiên tươi đẹp qua một lớp kính mỏng. Chỉ có lúc đi xe máy như bây giờ, tôi mới thấy, mới cảm nhận được không khí tôi hít thở như có vị ngọt của hương hoa, cây cỏ, có mùi hăng hăng, ngai ngái, mục ải của đống phân xanh ủ dọc ruộng lúa (tôi thấy nó có mùi thơm rất riêng theo kiểu đồng quê nhưng bạn tôi lại bảo không thích mùi ngai ngái này), còn có cả vị sương nhàn nhạt, vị man mát của mạ non bên đường (màu xanh luôn cho tôi cảm giác tươi trẻ, và tôi cứ nghĩ không khí tôi đang thở còn có cả hương mạ non nữa). Chiều tà se lạnh, đi trên đường thênh thang mới thật tuyệt vời làm sao. Chúng tôi ngồi sau ít mệt mỏi hơn rất nhiều so với các anh, những người cầm lái, khi luôn phải căng thẳng tập trung, chú ý vào đường. Ngồi sau được tự do quay trái, quay phải, ngắm cảnh hai bên, được tựa người vào đống đồ, ngửa đầu ra sau ngẩng mặt ngắm trăng sao. Nửa ngồi, nửa nằm ngắm bầu trời đêm kiểu này hay lắm nhé. Đây là dải ngân hà với chi chít sao, kia là chiếc gầu sòng, kia nữa là chòm Đại Hùng Tinh. Xe đi vun vút, bầu trời cũng vùn vụt chạy theo xe tôi. Vẫn là trăng đấy, vẫn là sao đấy nhưng nơi tôi nhìn trăng, nhìn sao là khoáng đạt rừng cao, núi thẳm, là chỉ có chúng tôi giữa đất trời bao la. Dù gì đi nữa thì trăng rừng, sao rừng chắc chắn vẫn hơn đứt trăng sao nơi thành phố rồi....
***
Thị
trấn Sông Mã vẫn đang còn ở phía trước xa
lắm. Trạm biên phòng đây rồi.
Tiếp phần sau
Hành trình Song Ma 2-2000 Album ảnh Song Ma2000
|
Về đầu trang Diễn đàn Sử dụng & bản đồ trang web Liên lạc với chúng tôi Cài đặt font UNICODE Cài đặt bộ gõ Vietkey |