Bản quyền : TBG. Cập nhật ngày :03/29/2002  

Xin cảm ơn mọi ư kiến đóng góp, bài viết, tranh ảnh.

 

1 ] 2 ] 3 ] [ 4 ] 5 ]

 

Thể lực suy tàn nhanh chóng, khoảng cách giữa người dẫn đường và tôi ngày càng xa. C̣n 400m độ cao nữa th́ tới đỉnh, nhưng là mấy cây số đường th́ chịu. Anh Thông không nói, sợ tôi nản. Người Tây thường có Đồng hồ đo độ cao, chỉ bước lên vài bước họ đă biết rơ ḿnh đang ở đâu, ḿnh th́ hoàn toàn phụ thuộc vào người dẫn đường. Không thể chịu nổi nữa, tôi nằm dài trên lá khô, tuyệt vọng chờ chết. Tuổi 30 chưa phải già nhưng cũng không c̣n trẻ trung ǵ. Chẳng biết tại sao bọn quân tử Trung Hoa lại thích sống trong những rừng trúc quái quỷ thế này. Giữa lúc nguy cấp, phía trước chợt vang lên tiếng hát bài "Ḥ kéo pháo". Cảm động và phấn chấn, tôi thu hết sức tàn đứng dậy. Đúng là không ǵ bằng tuổi trẻ, từ đó mỗi lần tôi rớt lại Thành lại gọi "Cố lên đồng chí pháo binh ơi". Tôi cứ ḅ lê ḅ càng cho đến khi nghe một tiếng hú vang vọng. ở đây c̣n có người sao? Thành hú đáp lại, tức th́ nghe tiếng chân như gió cuốn “Đó là những người lên Fansipan nhưng đi đường khác” anh Thông giải thích. Vài phút sau, chúng tôi đă nh́n thấy kim tự tháp inox chói loà. Đúng vào thời khắc lịch sử: 1 pm, ngày 1/1/2000.

 

Thành la hét ầm ĩ, cầm cục băng đă tan chỉ c̣n nhỏ bằng quả dưa chuột, leo lên tảng đá chụp ảnh. Tôi th́ chẳng có cảm giác ǵ ngoài một thân xác ră rời. Anh Thông buồn thiu, "Thế là bọn nó xông đất trên đỉnh trước ḿnh". Thực ra không thể so với họ được, 4 người Châu âu trông rất chuyên nghiệp: áo khoác chống băo tuyết, ba lô leo núi và giày chuyên dụng. Trông họ thảnh thơi, thậm chí một cặp c̣n hôn nhau đắm đuối. Chúng tôi chúc Happy New Year! Họ mời uống rượu và chụp ảnh chung. Máy ảnh tự động đặt bên mép đá, sau một tiếng tách, zoom co lại và lộn ra phía sau. Nhanh như sóc, người Tây bay người theo. Chộp máy ảnh đang rơi? hú vía, th́ ra phía sau có 1 tảng đá nữa tḥ ra và chiếc máy ảnh được lấy lên dễ dàng.

 

Trời nắng chang chang, không 1 gợn mây nhưng nhiệt kế vẫn chỉ 3oC. Nghe văng vẳng trong gió tiếng cô gái hát bài Top of the World c̣n Thành th́ sửa lại là Indochine. Sau khi hoàn hồn, tôi mới có dịp quan sát xung quanh. Nóc nhà của Đông Dương chỉ rộng chừng 30m2 lổn nhổn những tảng đá to như cái giường. ở vị trí cao nhất của ḥn đá trung tâm là một h́nh chóp tứ giác bằng thép không gỉ cao khoảng 50cm. Nghe nói nó nguyên là 4 tấm thép do 4 người Ba Lan mang lên ghép lại để kỷ niệm một cuộc thi leo núi. Toàn bộ ốc vít kết nối bị sét đánh cháy đen. Bên dưới, một tấm gỗ nhỏ khắc ḍng chữ "Fansipan 3.143m" do người Nhật mang lên. H́nh như trước kia người Pháp cũng có xây ở đây cột mốc hay tấm bia ǵ đó nhưng đă bị sét đánh tan tành, đến nay chẳng c̣n dấu tích ǵ. Nếu những chuyện đó là đúng th́ thật buồn khi chẳng hề có một biểu tượng ǵ của người Việt ở nơi này ngoài những ḍng chữ lưu danh nguệch ngoạc. Không có cái tổ Đại bàng nào ở đây để tô điểm thêm sự hùng vĩ của núi rừng, duy nhất chỉ có ong bay. Trèo lên phiến đá nh́n 4 phương tám hướng chỉ thấy núi non trùng điệp nhưng đều thấp hơn ở đây 1 tầm. Đang lúc hứng chí, tôi và Thành liều ḿnh cởi trần ra, lấy nhọ nồi bôi lên người con số 1.1.2000 rồi nhờ anh Thông chụp cho dăm kiểu ảnh để đời.

 

Thằng bé dẫn đường cho đoàn khách nước ngoài bảo tôi rằng nó đă lên đây khá nhiều lần và luôn luôn đi bằng 1 đường khác ngắn hơn. Tôi tiếc đứt ruột, giá như bọn tôi cũng đi đường đó th́ Hoàng đă không phải ở lại. Sau này các anh dẫn đường cho biết con đường đó tuy ngắn nhưng rất nguy hiểm, thường phải đi sát mép vực, chỉ cần bước chệch chân hoặc khi xoay người, vướng ba lô là đi đứt ngay. Chúng tôi ăn trưa với bánh ḿ sữa, thực chẳng muốn ăn tẹo nào, chỉ thèm nước chanh. Anh Thông bảo lần trước đi cũng 3 người, riêng uống nước chanh đă hết hơn 2 cân đường. Nói đoạn lấy ra từ hốc đá 1 cái vỏ chai cáu bẩn: Để có cái đựng nước uống trên đường về.

 

Đúng 2h30 bọn tôi lại xuống núi. Phải chạy thật nhanh mới kịp, anh Thông bảo thế. Chúng tôi lao đi trong rừng tre trúc, tay đưa ra phía trước để khỏi bị cành đâm vào mặt. Thỉnh thoảng vướng trúc lại bị bẻ ngược tay ra sau, nếu không có găng để bám vào cây chắc là nát hết tay. Xuống tới đáy Thung lũng Ma đă 6h, mệt vô cùng. Nh́n mặt trời lặn dần sau dăy núi ḷng tôi nản quá, bèn bảo anh Thông: Hay mọi người cứ về trước, xin để lại 1 cái bánh ḿ em sẽ về sau. Nhưng không được chấp nhận. Mệt và khát, giá mà bây giờ có 1 chai Bachus-F th́ c̣n đỡ. Trời tối dần, nhiều lúc bị bỏ quá xa không c̣n sức gọi nữa, tôi lôi c̣i ra huưt ầm ĩ. Cuối cùng, anh Thông đi trước soi đèn, Thành soi đèn phía sau, c̣n tôi đi giữa. Vậy mà vẫn bước cao bước thấp, thụt xuống hố khèo cả chân. 20h45, đêm tối mịt mùng, bỗng nghe một tiếng hú dài vang vọng, mọi người ở nhà sốt ruột quá gọi. Thế là đă gần đến Trại. Đêm đó chúng tôi uống hết toàn bộ số Trà gừng dự trữ để chống nhiễm lạnh nhất là khi cơ thể đang mệt mỏi.

Tiếp phần sau: 

Back ] Up ] Next ]

 

Về đầu trang  Diễn đàn  Sử dụng & bản đồ trang web    Liên lạc với chúng tôi    Cài đặt font UNICODE    Cài đặt bộ gơ Vietkey