Có ai có comment, hot news hay lời nhắn ǵ không?

Bản quyền : TBG. Cập nhật ngày :04/09/2002  

Xin cảm ơn mọi ư kiến đóng góp, bài viết, tranh ảnh.

 

[ 1 ] 2 ] 3 ] 4 ] 5 ] 6 ] 7 ] 8 ] 9 ] 10 ] 11 ]

 

Khởi hành

03.30 sáng từ Hà nội ngày 26 tháng 8 năm 1997.

03.00 sáng từ Hà nội tôi rời khỏi cái chăn lạnh toát không có tư hơi ấm giấc ngủ chút nào để lên đường. Tối hôm qua tôi đă lịch kịch soạn đồ đến nửa đêm và thức trắng. Nhà quê ra tỉnh! Hồi hộp!!!

 

(Trong số tử vi của tôi, cung Di bị triệt. Tôi đă từng bị gạt lại vào năm 1990 khi chuẩn bị đi Nga, trước đó hỏng việc mưu tính sang Đức làm ăn thay cho đi học và một lần khác nữa. Tôi đinh ninh rằng số không đi Tây được không phải do ḿnh).

 

Chúng tôi ăn sáng lúc 07.00 tại một nhà hàng ở đường Trần Hưng Đạo, Lạng sơn. Không ngon bằng Minh quang. (Ba năm trước, lên Lạng sơn lần đầu tôi được ăn ở nhà hàng Minh quang và tin rằng đó là nhà hàng ngon nhất vùng biên giới.) Các bác vào thắp hương ở một ngôi đền bên kia cầu Kỳ lừa. Trời mưa.

 

08.30 đến Hữu nghị quan làm thủ tục xuất cảnh. Mưa tạnh, trời hửng nắng. Hải quan kiểm tra một số túi đồ. Không thấy ma túy.

 

Chúng tôi đi bằng giấy thông hành du lịch (Travel licence), chỉ dùng để đi đường bộ, không dùng để đổi tiền ở nhà băng và mua vé máy bay được. Cần ǵ, miễn là giá rẻ đi! Giấy thông hành của tất cả đoàn đều ghi xuất xứ phố Chi Lăng, Lạng Sơn và có thời hạn 01 tháng, thường chỉ dùng được 01 lần. Nhập cảnh Trung quốc khoảng 10.30. Hướng dẫn suốt tuyến của Jin Lan Travel cũng tên là Lan đón chúng tôi tại cửa khẩu. Một cô bé người Bằng Tường, nói tiếng Việt ngon xoen xoét.

 

Lan cao khoảng 1m65, dáng rất khoẻ mạnh và xinh xắn, mỗi tội hai má dày đặc trứng cá, luôn đem theo hoa cúc khô để uống thay cho tất cả các thức uống khác. Cô làm mọi người kinh ngạc v́ ngữ điệu Việt Nam đặc sệt. Cầm micro lên cô nói: Thưa các bác các anh các chị, cháu nói tiếng Việt th́ nghe được (tự tin!!). Tôi hỏi: Lan bao nhiêu tuổi? Cô nói: 22. Tôi phán một cách đàn chị: Trông trẻ quá! Cô hướng dẫn nh́n khách, lịch sự không nói ǵ, chắc đang bụng bảo dạ con bé này tư tuổi mà tinh tướng!

 

Chúng tôi lên xe đi 18km đến Bằng Tường (Pingxiang). Có xe chở đồ riêng (viết kỹ vậy để về sau so sánh). Ăn trưa ở nhà hàng Quyên Quyên tại Bằng Tường đối diện với ga, c?nh ch?. Tụi tranh th? b?m m?t ki?u ?nh v?i nh?ng ch? Hỏn ngang b?ng s? thẳng trên đầu, lấy tư hơi Trung quốc. Trời nắng. Tôi lang thang suốt ngoài ga trong lúc mọi người đét xe mà chẳng t́m được thứ ǵ đáng kể ngoài nho xanh dôn dốt chua không hạt. Thị trấn Bằng Tường vắng vẻ và sạch sẽ. Bởi rất sạch sẽ nên trông càng vắng vẻ hơn. Nhà ga cũng vậy.

 

Chỉnh lại đồng hồ cho nhanh lên một tiếng. 13.20 giờ Trung quốc (tức là 12.20 hôm đó) chúng tôi rời Bằng Tường đi tàu số 617 tới Nam Ninh (220km). Tàu ngồi rộng răi. Điều ḥa rất lạnh. Tôi bị cảm lạnh suốt 02 ngày sau đó. Khách lữ hành trên tàu đối thoại sủng soẻng như đang chửi bới.

 

18.39 đến Nam Ninh (Nanzningz). Lên xe về khách sạn Nam Phương (Nan Fang). Phải lên xe, mặc dầu khách sạn chỉ cách nhà ga chừng 400m và có thể trông thấy được. Tôi lại chụp ảnh cười trước cửa ga hớn hở. Đúng là ḿnh đă ra nước ngoài thật rồi!!!

 

Từ ga về khách sạn qua một cầu vượt bên dưới có rất nhiều cửa hàng nhỏ san sát nhau giá rẻ. Đang mùa bán xôn. Nam Ninh chỉ có hai khách sạn 3 sao lớn nhất, Ngân Hà và Nam Phương. Khách Việt nam đến Nam Ninh, không ở Nam Phuơng th́ sẽ ở Ngân hà. Khách sạn Nam Phương rất lớn, khoảng 200 pḥng, cao 22 tầng. Tầng thứ 22 là nhà hàng ăn sáng có thể quay được một ṿng mất một tiếng đồng hồ, nh́n trọn đựợc một ṿng panorama thành phố. Ai ăn sáng để mũ xa người trên một gờ cửa sổ sẽ thấy mũ quư hóa tự nhiên chạy ra xa tít. Nếu không sợ mất th́ ráng đợi 1h sau là bọn chúng tự quay về (thực ra là mũ vẫn đứng yên một chỗ, c̣n ḿnh th́ đă quay về v́ gờ cửa sổ mới là cố định, c̣n pḥng th́ quay). Pḥng khách sạn có bồn tắm, điều khiển đèn ở đầu giường, điều ḥa trung tâm, TV, tủ lạnh không có đồ uống, nước phích và trà túi th́ đầy đủ. Trà Trung quốc ở các khách sạn ngon khủng khiếp, đi đâu tôi cũng uống trà. Nam Phương tương đương với Hạ long I hoặc Dân chủ, nhưng pḥng của tôi trên tầng 16 c̣n rộng hơn pḥng Heritage Hạ long (cho tới lúc đó là pḥng khách sạn đẹp nhất mà tôi từng ở). Sảnh đường, nhà ăn đều lớn và tráng lệ hơn Heritage. Cạnh khách sạn có một siêu thị lớn, giá khá đắt và Bách hóa Đại lầu Nam Ninh cách đó 300m bên trái. Bách hóa Đại lầu có 7-8 tầng, mới có 3 tầng hoạt động. Mỗi tầng có mặt bằng to bằng chợ Đồng xuân.

 

Thành phố Nam Ninh là thủ phủ của Quảng Tây (Guangxi), S=10.290 km2, 2.7 triệu người, gần sông Ung giang, đời Đường (Tang) và Tống (Song) có tên là Ung châu.

 

Lan hướng dẫn thấy mọi người trầm trồ là ai cũng đội mũ bảo hiểm nghiêm chỉnh liền thuy?t minh: Vơng, b?i vỡ dơn s? Trung qu?c tuy dụng nhung vẫn phải bảo vệ. Tôi có được một bức ảnh Nam Ninh vừa tạnh mưa, ai cũng đội một chiếc mũ lưỡi trai bằng sắt màu vàng, kể cả các cô gái cao cao da trắng mặc minijuyp.

 

Ngày thứ 2

27/09

 

Ăn sáng trên tầng quay thứ 22. Đi thăm Thanh Tú Sơn (một công viên trên đồi có nhiều rừng cây, đền chùa, tháp) và đài Phượng Hoàng xây h́nh bát giác tượng trưng cho bát quái. Trong vườn có tám bức phù điêu Bát tiên, chân hương đỏ cắm dầy dưới chân không cần b́nh cần lư ǵ cả, nom như một loài cây bụi nhỏ màu đỏ chạy dài hàng thước. Rất ít hàng quán bán hàng du lịch (chả giống Việt nam tư nào).

 

Nam Ninh

Nam Ninh cũng như nhiều thành phố lớn như Thượng Hải, Bắc Kinh có nhiều ô tô, taxi, xe buưt, xe đạp, ít môtô. Người Trung quốc triệt để ủng hộ hàng nội địa, không có Dream II, nhiều Spacy và xe nội. Mũ bảo hộ giống như mũ lưỡi trai bằng sắt. Rất nhiều con gái lái xe (điều tôi ngạc nhiên và khâm phục nhất). Cứ 4 lái xe th́ phải có 1 là phụ nữ. Phụ nữ lái Xe buưt (chuyện b́nh thường), lái taxi (vẫn thường), nhưng lái cả xe lam chở khách và tàu điện (đầy rẫy ở Nam Ninh). Không có ăn mày và trẻ em lang thang, đánh giày và bán dạo postcard trên đường. Nhiều phụ nữ đánh giày buổi tối. Nhiều người bán hàng rong ngồi cố định trên các cầu vượt. An ninh tốt, rất ít cảnh sát. Giữa Bách hóa đại lầu và khách sạn có một ḍng sông nhỏ giống như sông Tô lịch và cũng smelling như vậy. Nhiều công viên. Các cụ tập thái cực quyền, dưỡng sinh và khiêu vũ trên hè suốt cả ngày. Tôi cứ đứng ngây ra mà nh́n những điệu tăng gô trên đường phố đó như nh́n một thế giới kỳ lạ. Họ tập nhảy thật là tự nhiên! Buổi tối cũng nhiều hoạt động tập thể tại các công viên. Nhiều người trẻ tuổi tham gia.

 

Chiều 3h đă tập trung ra ga (quá sớm!). Đó là cái khổ đầu tiên trong một chuyến đi theo tour. Lên tàu nửa giờ trước giờ tàu chạy. 16h57 đi tàu số 380 tới Hàng Châu (Hangzhou). Sáu giường một buồng tàu, không khép kín, rất sạch sẽ. Đi 1874 km, hai đêm trên tàu. Qua Hồ nam, Sơn Tây, Chiết giang. Ăn trên tàu kém.

 

 

 

Tiếp phần sau: 

Up ] Next ]

Up
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11

 

Về đầu trang  Diễn đàn  Sử dụng & bản đồ trang web    Liên lạc với chúng tôi    Cài đặt font UNICODE    Cài đặt bộ gơ Vietkey